Có thời điểm ông Viên và đồng đội vào rừng khai thác lâm sản biền biệt vài tháng, bà Loan tình nguyện gánh gạo tiếp tế, để tranh thủ vào thăm chồng. "Con gái mới lớn, quen dưới xuôi đông đúc. Tự nhiên lên núi hoang vu thiếu thốn, thức ăn chủ yếu là canh lá sắn, chồng lại chui tít trong rừng. Nếu không nghĩ đến tình nghĩa vợ chồng, chắc tôi cũng bỏ về", bà Loan thật thà kể lại.
“Trong suốt hành trình, em ăn uống, ngủ nghỉ đều nhờ người dân ở dọc đường. Em không nghĩ là có nhiều người sẽ sẵn sàng giúp đỡ mình như vậy. Có người khi nghe em kể chuyện thì họ tỏ ra ngưỡng mộ nghị lực của mình nên mến khách và đối đãi với em rất tốt. Thậm chí, khi em đang đi bộ thì có người còn chạy tới tốt bụng mời em vào nhà để nghỉ ngơi vì phía trước mấy chục cây số không có nhà dân. Sau đó, người ta còn cho em thêm bánh và những thứ lặt vặt để ăn dọc đường”, Linh nhớ lại.
Đề nghị quý cơ quan nhận phiếu chuyển của Báo Thanh Niên nhanh chóng xem xét, giải quyết và thông báo kết quả để chúng tôi trả lời bạn đọc theo luật định.
- Cái bụng nó vượt mặt… gần sinh rồi.
Cửa hàng bánh mì nhỏ có những bức tường đầy ghi chú viết tay của nhiều khách hàng từ khắp nơi trên thế giới đã ghé thăm. Các bài đánh giá trực tuyến cũng cực kỳ tích cực và cô đã không thể cưỡng lại được.
Nâu chẳng nhớ mình được sinh ra ở đâu, chỉ là từ khi nó bắt đầu chập chững biết chạy, nó đã ở với ông già rồi. Nhưng ngày trước họ không ở trong túp lều tạm tựa vào vách nhà kế bên, mà là một căn phòng nhỏ chật chội, trong một dãy nhà trệt lúc nào cũng râm ran tiếng người. Dưới gầm chiếc giường xếp, ông lót cho Nâu một cái ổ trong thùng giấy. Ban đầu nó còn chẳng trèo ra nổi cái thùng, đến khi có thể chạy một chút thì ông dặn nó phải im lặng và không được ra khỏi phòng. Hằng ngày ông giấu Nâu vào tủ xe bánh mì rồi đẩy ra đầu ngõ, cột nó vào một chiếc dây dù để khỏi chạy lung tung. Hồi Nâu còn nhỏ, thỉnh thoảng khách cũng cho nó một miếng thịt hay ít chà bông rồi xoa xoa đầu, nhưng khi nó lớn hơn thì chẳng hiểu sao người ta đâm ra ngại ngùng, dù lúc nào nó cũng toét răng cười và vẫn nhảy tưng tưng khi khách đến gần. Đến một ngày, ông già vỗ vỗ xuống đất rồi lắc đầu khi nó mới dợm đứng lên, Nâu hiểu rằng tốt nhất nó không nên tỏ ra quá mừng rỡ nữa. Con người sao lại không thích người khác trưởng thành nhanh hơn họ nhỉ?
6.68GB
Xem989.28MB
Xem74.1544.53MB
Xem1.31GB
XemQuét mã để cài đặt
2024 12 13 kwin khám phá nhiều hơn
Bình luận của người dùngXem thêm
123tỷ lệ kèo châu âu
2025-03-04 13:06:19 kuwin
946zalv
2025-03-04 13:06:19 xổ số s66
124nhan 100k i9bet
2025-03-04 13:06:19 Khuyến nghị
700ronaldo nazario
2025-03-04 13:06:19 Khuyến nghị