₫xổ số kiến thiết hậu giang
xổ số kiến thiết hậu giang-Trời vẫn tối om, mưa lớn nên cá trốn ăn hết, có một số ít đã ăn từ trước đó thì cũng bị chết ngộp cứng đờ. Mấy miếng mồi câu đã trở nên trắng bệch sau thời gian dài ngâm nước lạnh, tiếng gà gáy báo canh, tiếng ếch ộp oạp sau mưa xao động cả cánh đồng. Tiếng hú nhau cuốn câu, thu lưới vang lên, ai cũng than cá ít, chẳng thể đủ đổi gạo. Ánh mắt mọi người đượm buồn khiến tôi cũng buồn theo, tiếng thở dài càng khiến cho khung cảnh trở nên ảm đạm, tiêu điều. Bất giác lúc yếu lòng tôi lại xót xa cho cảnh má phải lặn lội mò mẫm trong đêm trời gió bấc, tủi thay cho phận mình chẳng được vùi đầu trong chăn ấm đệm êm như chúng bạn đương thời. Cuộc sống chẳng dễ dàng khi giữa lúc đêm tối giữa cánh đồng hoang thân đàn bà con gái phải một mình chống trả lại sức mạnh của thiên nhiên. Cái lạnh nhanh chóng len lỏi khiến đôi môi tôi chợt rung lên liên hồi, nước mắt cứ lã chã rơi âm thầm trên gò má ửng đỏ. Tôi khẽ rúc vào trong lòng má, tay chân má cũng lạnh buốt cả rồi nhưng chẳng hiểu sao tôi cảm thấy bình yên, có lẽ bởi cái tình mẫu tử đã khiến cho tôi cảm thấy được an ủi phần nào… Xa xa tiếng hò đâu đó vẳng lại:
xổ số kiến thiết hậu giang-Trời vẫn tối om, mưa lớn nên cá trốn ăn hết, có một số ít đã ăn từ trước đó thì cũng bị chết ngộp cứng đờ. Mấy miếng mồi câu đã trở nên trắng bệch sau thời gian dài ngâm nước lạnh, tiếng gà gáy báo canh, tiếng ếch ộp oạp sau mưa xao động cả cánh đồng. Tiếng hú nhau cuốn câu, thu lưới vang lên, ai cũng than cá ít, chẳng thể đủ đổi gạo. Ánh mắt mọi người đượm buồn khiến tôi cũng buồn theo, tiếng thở dài càng khiến cho khung cảnh trở nên ảm đạm, tiêu điều. Bất giác lúc yếu lòng tôi lại xót xa cho cảnh má phải lặn lội mò mẫm trong đêm trời gió bấc, tủi thay cho phận mình chẳng được vùi đầu trong chăn ấm đệm êm như chúng bạn đương thời. Cuộc sống chẳng dễ dàng khi giữa lúc đêm tối giữa cánh đồng hoang thân đàn bà con gái phải một mình chống trả lại sức mạnh của thiên nhiên. Cái lạnh nhanh chóng len lỏi khiến đôi môi tôi chợt rung lên liên hồi, nước mắt cứ lã chã rơi âm thầm trên gò má ửng đỏ. Tôi khẽ rúc vào trong lòng má, tay chân má cũng lạnh buốt cả rồi nhưng chẳng hiểu sao tôi cảm thấy bình yên, có lẽ bởi cái tình mẫu tử đã khiến cho tôi cảm thấy được an ủi phần nào… Xa xa tiếng hò đâu đó vẳng lại: