₫tdtc88
tdtc88-Năm tui 6 tuổi thì phải, cái tuổi mà tui đã nhận thức được trí nhớ của mình. Tui sanh thời trong này, quê má trong Nam, quê cha thì ngoài Trung xa xôi nhưng hai người vô Sài Gòn mưu sinh khi tui được dăm ba tuổi đầu, đành để cho ông bà ngoại trông nom. Một đêm trời Nam xa xôi, ông ngoại bệnh phải nằm ở trạm xá. Bà ngoại lo toan, chạy lên chạy xuống. Lúc đó ông ngoại thủ thỉ với bà ngoại: “Bà coi đem bán cái bình thủy mua ít bánh về cho tụi nhỏ ở nhà nó mừng”. Mà cái thuở đó, bình thủy quý giá vô cùng, phải chắt chiu dành dụm lắm mới mua được. Ấy vậy mà ông ngoại cũng bán, chỉ mong cho con cháu ở nhà nó vui.
tdtc88-Năm tui 6 tuổi thì phải, cái tuổi mà tui đã nhận thức được trí nhớ của mình. Tui sanh thời trong này, quê má trong Nam, quê cha thì ngoài Trung xa xôi nhưng hai người vô Sài Gòn mưu sinh khi tui được dăm ba tuổi đầu, đành để cho ông bà ngoại trông nom. Một đêm trời Nam xa xôi, ông ngoại bệnh phải nằm ở trạm xá. Bà ngoại lo toan, chạy lên chạy xuống. Lúc đó ông ngoại thủ thỉ với bà ngoại: “Bà coi đem bán cái bình thủy mua ít bánh về cho tụi nhỏ ở nhà nó mừng”. Mà cái thuở đó, bình thủy quý giá vô cùng, phải chắt chiu dành dụm lắm mới mua được. Ấy vậy mà ông ngoại cũng bán, chỉ mong cho con cháu ở nhà nó vui.