₫Ku bet - Ku casino . Pasay, Vùng đô thi Manila,
Ku bet - Ku casino . Pasay, Vùng đô thi Manila,-Tôi nhớ mãi phù sa trong vời vợi nhớ và cánh chuồn nghiêng nắng lúc ban trưa. Đám con nít hay ngồi rình bắt con chuồn chuồn cho cắn rún thiệt đau cho mau biết lội. Một trò chơi dung dị đến buồn cười. Trẻ con nào miền sông nước chẳng mơ biết lội để lặn hụp cho phù sa dính đầy hai bên mép như chú hề trong tuồng cổ nó từng xem. Vô tư vui, rồi thả hồn theo cơn mưa đầu mùa xâm xấp nắng, lại nhìn con chuồn chuồn hong đôi cánh mỏng, dệt mơ ước xa xôi. Nhớ tháng ba mưa nắng mới như đùa, bất chợt đến, bất chợt đi đỏng đảnh như chị nhà quê giận dỗi. Khi xa sông, xa ruộng đồng vội vội, thao thiết nhớ cánh cò mà thương mà nhớ cái thuở chăn trâu. Tuổi thơ của mình đâu? Tôi muốn chạy về bên sông quệt nắm đất lên hít mùi bùn quen thuộc, muốn chạy ra cánh đồng làng ngắm con cò trắng thong thả bay. Có hay không, ai ngăn dòng sông chảy. Nước cạn đồng, ai đó có chạnh lòng đau? Ba lặng nhìn cảnh đất bạc màu, thương những chiếc lá non mềm chưa kịp xanh đời đã vội thay nhau tàn úa. Nó chẳng biết băn khoăn khi tàu rủ lá, chỉ biết hiến dâng đến tận cùng vì đã sống hết mình.
Ku bet - Ku casino . Pasay, Vùng đô thi Manila,-Tôi nhớ mãi phù sa trong vời vợi nhớ và cánh chuồn nghiêng nắng lúc ban trưa. Đám con nít hay ngồi rình bắt con chuồn chuồn cho cắn rún thiệt đau cho mau biết lội. Một trò chơi dung dị đến buồn cười. Trẻ con nào miền sông nước chẳng mơ biết lội để lặn hụp cho phù sa dính đầy hai bên mép như chú hề trong tuồng cổ nó từng xem. Vô tư vui, rồi thả hồn theo cơn mưa đầu mùa xâm xấp nắng, lại nhìn con chuồn chuồn hong đôi cánh mỏng, dệt mơ ước xa xôi. Nhớ tháng ba mưa nắng mới như đùa, bất chợt đến, bất chợt đi đỏng đảnh như chị nhà quê giận dỗi. Khi xa sông, xa ruộng đồng vội vội, thao thiết nhớ cánh cò mà thương mà nhớ cái thuở chăn trâu. Tuổi thơ của mình đâu? Tôi muốn chạy về bên sông quệt nắm đất lên hít mùi bùn quen thuộc, muốn chạy ra cánh đồng làng ngắm con cò trắng thong thả bay. Có hay không, ai ngăn dòng sông chảy. Nước cạn đồng, ai đó có chạnh lòng đau? Ba lặng nhìn cảnh đất bạc màu, thương những chiếc lá non mềm chưa kịp xanh đời đã vội thay nhau tàn úa. Nó chẳng biết băn khoăn khi tàu rủ lá, chỉ biết hiến dâng đến tận cùng vì đã sống hết mình.