₫w365
w365-Cứ như vậy, tôi lớn dần lên, tất bật với bài vở và thôi không còn sục sạo ở bờ ruộng cùng mấy đứa hàng xóm kiếm tìm mấy con ốc, con cua mỗi khi rảnh rỗi. Tôi đến trường trễ hơn và cũng không còn thấy cảnh tượng lấp lánh đã theo tôi cả tuổi ấu thơ. Cánh đồng mà tôi mỏi cổ ngắm nhìn cũng không còn liền mạch. Nhà cửa, quán xá dần dần hiện ra, thêm thắt cho những mảng xanh kia có thêm hơi thở của con người. Con cái dọn ra riêng, người từ nơi khác tới, ai đó cất cái quán ở "mặt tiền" để kiếm kế sinh nhai. Đủ kiểu lý do khiến ruộng lúa nhường chỗ cho con người. Đất mẹ xếp đặt đâu ra đó, vẹn toàn và bao dung cho tất cả - như cái danh xưng ấm áp mà nó vẫn luôn mang.
w365-Cứ như vậy, tôi lớn dần lên, tất bật với bài vở và thôi không còn sục sạo ở bờ ruộng cùng mấy đứa hàng xóm kiếm tìm mấy con ốc, con cua mỗi khi rảnh rỗi. Tôi đến trường trễ hơn và cũng không còn thấy cảnh tượng lấp lánh đã theo tôi cả tuổi ấu thơ. Cánh đồng mà tôi mỏi cổ ngắm nhìn cũng không còn liền mạch. Nhà cửa, quán xá dần dần hiện ra, thêm thắt cho những mảng xanh kia có thêm hơi thở của con người. Con cái dọn ra riêng, người từ nơi khác tới, ai đó cất cái quán ở "mặt tiền" để kiếm kế sinh nhai. Đủ kiểu lý do khiến ruộng lúa nhường chỗ cho con người. Đất mẹ xếp đặt đâu ra đó, vẹn toàn và bao dung cho tất cả - như cái danh xưng ấm áp mà nó vẫn luôn mang.