₫suncity danh bai pc
suncity danh bai pc-Đêm miền quê bao giờ cũng chóng khuya vắng hơn thành phố. Không còn ánh đèn dầu leo lét trong gió để tôi vừa nghe, vừa nhìn chị Hồng và tưởng tượng những gì mờ tỏ đằng sau mảng sáng tối chập chờn. Điện sáng như ban ngày. Bà Hai đã xuống nhà dưới nghỉ ngơi, còn lại dường như chỉ có tôi với chị, như hai chị em ruột từng sống với nhau từ hồi còn vọc đất, tắm mưa đến giờ. Thằng Hưng thân mật ôm tay tôi im lặng ngồi nghe. Càng về khuya, giọng chị Hồng như tiếng dế đang gáy ngoài vườn, trong thanh nhập vào đêm: "Hồi chị còn ở quê, thấy cái gì cũng rộng lớn, đồi cũng cao, sông Ly Ly cạn dòng vào mùa nắng cũng rộng. Giờ trải nghiệm nhiều, quen nhiều với đời sống của người Nam bộ, chị thấy mọi thứ đều nhỏ. Mình chỉ là một chấm nhỏ ở góc trời để nhìn, chứ không phải đứng chính giữa quả đất, nên dễ mở lòng ra để đón nhận và thương yêu, tha thứ. Em thử nghĩ, chị quên sao được một em Huy hàng xóm học giỏi nổi tiếng, thật thà nhưng nhút nhát, những người mẹ, người chị quê mình cả đời chỉ biết cam chịu, cánh đồng trước nhà nứt nẻ suốt mùa hè, ngập lụt cả mùa mưa, những người cha mình trần, ướt đẫm mồ hôi giữa trưa nắng nóng. Rồi nào là đàn gà lớn nhỏ về chật hoàng hôn, con ốc đá khe Cái khô rốc, thu mình nằm chờ mưa. Kể cả người đàn ông đã phản bội mình, chị vẫn nghe nửa hận mà nửa thương. Em cũng đã lớn rồi, dần dần chắc sẽ hiểu ra mọi chuyện...".
suncity danh bai pc-Đêm miền quê bao giờ cũng chóng khuya vắng hơn thành phố. Không còn ánh đèn dầu leo lét trong gió để tôi vừa nghe, vừa nhìn chị Hồng và tưởng tượng những gì mờ tỏ đằng sau mảng sáng tối chập chờn. Điện sáng như ban ngày. Bà Hai đã xuống nhà dưới nghỉ ngơi, còn lại dường như chỉ có tôi với chị, như hai chị em ruột từng sống với nhau từ hồi còn vọc đất, tắm mưa đến giờ. Thằng Hưng thân mật ôm tay tôi im lặng ngồi nghe. Càng về khuya, giọng chị Hồng như tiếng dế đang gáy ngoài vườn, trong thanh nhập vào đêm: "Hồi chị còn ở quê, thấy cái gì cũng rộng lớn, đồi cũng cao, sông Ly Ly cạn dòng vào mùa nắng cũng rộng. Giờ trải nghiệm nhiều, quen nhiều với đời sống của người Nam bộ, chị thấy mọi thứ đều nhỏ. Mình chỉ là một chấm nhỏ ở góc trời để nhìn, chứ không phải đứng chính giữa quả đất, nên dễ mở lòng ra để đón nhận và thương yêu, tha thứ. Em thử nghĩ, chị quên sao được một em Huy hàng xóm học giỏi nổi tiếng, thật thà nhưng nhút nhát, những người mẹ, người chị quê mình cả đời chỉ biết cam chịu, cánh đồng trước nhà nứt nẻ suốt mùa hè, ngập lụt cả mùa mưa, những người cha mình trần, ướt đẫm mồ hôi giữa trưa nắng nóng. Rồi nào là đàn gà lớn nhỏ về chật hoàng hôn, con ốc đá khe Cái khô rốc, thu mình nằm chờ mưa. Kể cả người đàn ông đã phản bội mình, chị vẫn nghe nửa hận mà nửa thương. Em cũng đã lớn rồi, dần dần chắc sẽ hiểu ra mọi chuyện...".