₫77win
77win-Người ta không tính công nhật mà tính theo ký, ai bẻ được bao nhiêu cân ký tính tiền bấy nhiêu, bữa nay thím Ba rủ thêm cả Giang cùng đi, thím Ba nói để Giang nó mạnh tay mạnh chân mới trèo cây nhãn được. Nhãn ở quê Nhàn cây nào cũng cao chót vót và sum suê cành lá, chùm nào chùm nấy cả ký chứ không ít, Giang leo cây bẻ trái thoăn thoắt, Nhàn với thím Ba tuốt lá mệt nghỉ. Hôm nay Nhàn mới có dịp nhìn Giang thiệt kỹ, nước da Giang đã chuyển qua màu nâu từ lúc nào, bắp tay chắc khỏe vạm vỡ của một người đàn ông trưởng thành, mà cũng đúng, kể từ ngày mắt cô Tám mờ dần Giang đã trở thành người đàn ông trụ cột của gia đình còn gì. Ngày Giang quyết định không thi đại học, cô Tám khóc hết nước mắt, trách mình thì ít thương con nhiều hơn, nếu như Giang tiếp tục đi học thì cô Tám ở nhà biết cậy vô ai?! Lúc đó Nhàn cũng thấy thương Giang nhiều lắm, thương cho giấc mơ kiến trúc của Giang đành dang dở. Vậy mà Giang cũng quên nhanh không nhắc tới chuyện học hành nữa, chỉ chuyên tâm đi làm lo cho cô Tám, hay là Giang đã cất nỗi buồn vô đáy rương cùng những cuốn sách lưu giữ một thời kỷ niệm?!
77win-Người ta không tính công nhật mà tính theo ký, ai bẻ được bao nhiêu cân ký tính tiền bấy nhiêu, bữa nay thím Ba rủ thêm cả Giang cùng đi, thím Ba nói để Giang nó mạnh tay mạnh chân mới trèo cây nhãn được. Nhãn ở quê Nhàn cây nào cũng cao chót vót và sum suê cành lá, chùm nào chùm nấy cả ký chứ không ít, Giang leo cây bẻ trái thoăn thoắt, Nhàn với thím Ba tuốt lá mệt nghỉ. Hôm nay Nhàn mới có dịp nhìn Giang thiệt kỹ, nước da Giang đã chuyển qua màu nâu từ lúc nào, bắp tay chắc khỏe vạm vỡ của một người đàn ông trưởng thành, mà cũng đúng, kể từ ngày mắt cô Tám mờ dần Giang đã trở thành người đàn ông trụ cột của gia đình còn gì. Ngày Giang quyết định không thi đại học, cô Tám khóc hết nước mắt, trách mình thì ít thương con nhiều hơn, nếu như Giang tiếp tục đi học thì cô Tám ở nhà biết cậy vô ai?! Lúc đó Nhàn cũng thấy thương Giang nhiều lắm, thương cho giấc mơ kiến trúc của Giang đành dang dở. Vậy mà Giang cũng quên nhanh không nhắc tới chuyện học hành nữa, chỉ chuyên tâm đi làm lo cho cô Tám, hay là Giang đã cất nỗi buồn vô đáy rương cùng những cuốn sách lưu giữ một thời kỷ niệm?!