₫vn1381
vn1381-Sau tám năm ở với ngoại, đến năm thứ chín thì dì út về sống cùng, thấy bà đã có người chăm sóc nên mẹ tôi gọi về nhà. Nghe dì út kể, tuần đầu khi tôi trở về nhà, ngoại không ngủ được mà ngồi khóc cả đêm vì nhớ cháu. Tôi cũng nhớ bà, nhớ những giây phút hai bà cháu cùng nhau hủ hỉ trong căn nhà lá liêu xiêu. Nhưng ai rồi cũng phải lớn, phải rời xa những nơi thân thuộc để đi tìm ước mơ. Nhưng lời dạy của ngoại “khéo ăn thì no, khéo co thì ấm”, tôi không bao giờ quên và áp dụng thì thấy mình dễ sống hơn dù ở thành phố đắt đỏ và bon chen.
vn1381-Sau tám năm ở với ngoại, đến năm thứ chín thì dì út về sống cùng, thấy bà đã có người chăm sóc nên mẹ tôi gọi về nhà. Nghe dì út kể, tuần đầu khi tôi trở về nhà, ngoại không ngủ được mà ngồi khóc cả đêm vì nhớ cháu. Tôi cũng nhớ bà, nhớ những giây phút hai bà cháu cùng nhau hủ hỉ trong căn nhà lá liêu xiêu. Nhưng ai rồi cũng phải lớn, phải rời xa những nơi thân thuộc để đi tìm ước mơ. Nhưng lời dạy của ngoại “khéo ăn thì no, khéo co thì ấm”, tôi không bao giờ quên và áp dụng thì thấy mình dễ sống hơn dù ở thành phố đắt đỏ và bon chen.