₫Tan suat lo to mien trung
Tan suat lo to mien trung-Phía trước mặt nhà chồng tôi là con đường chạy dọc theo mé sông, đi qua lộ là có một bến sông cũ, chiếc cầu để ghe cập bến giờ cỏ sông mọc kín mít. Tôi thường ra đó hóng gió mỗi chiều, rồi nghe chồng tôi kể chuyện hồi xưa ba má là thương hồ, trên chiếc ghe bầu lênh đênh trên sông nước. Đến năm chị hai tới tuổi đi học thì ba má mới lên bờ, rồi trụ lại cái thị trấn Phong Điền cho đến bây giờ. Thỉnh thoảng tôi lại thấy những chiếc ghe bầu chạy ngang qua, nói là chạy chứ nó cũng chậm chậm thôi, chậm như dòng nước lững lờ trôi, như cái cách sống không bon chen của người miền Tây. Chậm đủ để thấy những món người ta bày bán trên ghe, đủ thấy cái áo phơi đang bay trong gió hay những đứa trẻ đang hướng mắt lên bờ khao khát được tự do bay nhảy.
Tan suat lo to mien trung-Phía trước mặt nhà chồng tôi là con đường chạy dọc theo mé sông, đi qua lộ là có một bến sông cũ, chiếc cầu để ghe cập bến giờ cỏ sông mọc kín mít. Tôi thường ra đó hóng gió mỗi chiều, rồi nghe chồng tôi kể chuyện hồi xưa ba má là thương hồ, trên chiếc ghe bầu lênh đênh trên sông nước. Đến năm chị hai tới tuổi đi học thì ba má mới lên bờ, rồi trụ lại cái thị trấn Phong Điền cho đến bây giờ. Thỉnh thoảng tôi lại thấy những chiếc ghe bầu chạy ngang qua, nói là chạy chứ nó cũng chậm chậm thôi, chậm như dòng nước lững lờ trôi, như cái cách sống không bon chen của người miền Tây. Chậm đủ để thấy những món người ta bày bán trên ghe, đủ thấy cái áo phơi đang bay trong gió hay những đứa trẻ đang hướng mắt lên bờ khao khát được tự do bay nhảy.