₫rút tiền tài xỉu
rút tiền tài xỉu-Cậu tác giả khi ấy đón chuyến xe buýt ngang qua nhà. Người thu tiền xe hỏi đi đâu. Đi là đi thôi, không có ý định đi đâu. Tận cùng hành trình là cái hồ nhân tạo do ngăn dòng chảy một con sông. Hồ mênh mông những chiếc xuồng đang nằm im lìm trên bãi đất bé nhỏ. Cậu học trò cũng lọt thỏm giữa hồ nước bao la. Ta về đâu hỡi ta. Tự nhiên cậu học trò thấy nhớ tới Lý Bạch. Ông tìm trăng đẹp ở gềnh đá ven sông, không thể kìm lòng mà nhảy xuống bắt trăng rồi chết nơi đáy nước. Cậu không là nhà thơ, cậu chỉ có những bài thơ vụn vặt trong cuốn sổ con con ai đọc cũng lắc đầu. Cậu men xuống bờ hồ, trời chiều chưa có trăng để tìm, cũng không có ai cho thuê thuyền ra giữa hồ. Người ta nói thơ cần sự khác biệt, tìm trăng đáy nước có rồi, tìm quên những muộn phiền giữa dòng sông thẳm sâu cũng có rồi. Cậu tìm mặt trời cuối chiều đã là khác chưa. Cần gì ra giữa sông, sát bờ hồ cũng đủ sâu thăm thẳm cho một cuộc đời. Một luồng lấp lánh bạc dạt theo sóng hồ đến sát mấp mé nước chỗ cậu đang đứng. Ánh sáng đến từ những con cá thác lác, cá sơn trương phình và mùi phân hủy xộc vào mũi. Đột nhiên cậu nhớ những cái xác vớt lên từ “cầu xóa nợ” cách nhà 5 cây số, thịt rửa, người trắng bệch…Người ta đâu có nói khi vớt Lý Bạch, Khuất Nguyên lên xác họ thế nào. Thi tiên thì mãi là đẹp. Cậu không phải là thi tiên. Nên dòng sông sẽ lưu dấu cậu như những cái xác trương phình hôi hám nơi “cầu xóa nợ”. Dòng sông hay bất cứ nơi nào cũng không dung chứa cậu.
rút tiền tài xỉu-Cậu tác giả khi ấy đón chuyến xe buýt ngang qua nhà. Người thu tiền xe hỏi đi đâu. Đi là đi thôi, không có ý định đi đâu. Tận cùng hành trình là cái hồ nhân tạo do ngăn dòng chảy một con sông. Hồ mênh mông những chiếc xuồng đang nằm im lìm trên bãi đất bé nhỏ. Cậu học trò cũng lọt thỏm giữa hồ nước bao la. Ta về đâu hỡi ta. Tự nhiên cậu học trò thấy nhớ tới Lý Bạch. Ông tìm trăng đẹp ở gềnh đá ven sông, không thể kìm lòng mà nhảy xuống bắt trăng rồi chết nơi đáy nước. Cậu không là nhà thơ, cậu chỉ có những bài thơ vụn vặt trong cuốn sổ con con ai đọc cũng lắc đầu. Cậu men xuống bờ hồ, trời chiều chưa có trăng để tìm, cũng không có ai cho thuê thuyền ra giữa hồ. Người ta nói thơ cần sự khác biệt, tìm trăng đáy nước có rồi, tìm quên những muộn phiền giữa dòng sông thẳm sâu cũng có rồi. Cậu tìm mặt trời cuối chiều đã là khác chưa. Cần gì ra giữa sông, sát bờ hồ cũng đủ sâu thăm thẳm cho một cuộc đời. Một luồng lấp lánh bạc dạt theo sóng hồ đến sát mấp mé nước chỗ cậu đang đứng. Ánh sáng đến từ những con cá thác lác, cá sơn trương phình và mùi phân hủy xộc vào mũi. Đột nhiên cậu nhớ những cái xác vớt lên từ “cầu xóa nợ” cách nhà 5 cây số, thịt rửa, người trắng bệch…Người ta đâu có nói khi vớt Lý Bạch, Khuất Nguyên lên xác họ thế nào. Thi tiên thì mãi là đẹp. Cậu không phải là thi tiên. Nên dòng sông sẽ lưu dấu cậu như những cái xác trương phình hôi hám nơi “cầu xóa nợ”. Dòng sông hay bất cứ nơi nào cũng không dung chứa cậu.