Cũng đã rất lâu từ hồi lấy chồng và định cư ở "xứ sở tuyết", chị mới có dịp về thăm gia đình ở Việt Nam. Sau khi đến TP.HCM, chị Miley về quê Trà Vinh thăm gia đình, người thân trong 2 tuần, sau đó trở lại TP.HCM vui chơi và du lịch ở Singapore.
Phải công nhận nhỏ Hận giỏi mần ăn. Thân con gái nhưng vẫn xắn tay áo lội xuống con mương nước ngoài ruộng, thò tay vào mấy cái hang bằng từng con cá, con cua. Nhiều khi bị cua kẹp đến xước cả da, nhưng con nhỏ không hề biết sợ. Vậy mà có đợt, nhỏ Hận bắt được ở một cái hang lớn, hai con cá lóc bự chảng, với năm bảy con cá lóc nhỏ cỡ hơn ngón tay cái. Dân quê nên nhỏ Hận biết đây là một gia đình nhà cá lóc, định bụng chiều hôm đó cả nhà sẽ có một bữa ngon lành. Nhưng mà không hiểu sao sau đó Hận lại thả cho đàn cá lội đi mà không chút gì tiếc nuối. Rồi con nhỏ ngồi thẫn thờ trên bờ ruộng, đưa tay ngắt đám cỏ mần trầu mà khóc hu hu. Nước mắt nó chảy xuống mấy vệt đất lem luốc vừa bắn lên hai gò má do lội bì bõm nãy giờ dưới sình non, tạo thành những mảng xám ngắt. Khoảnh khắc đó xấu hổ vô cùng, Hận thấy vậy. Thiệt là không hiểu nổi. Ai đời nào đã bắt được cá rồi lại thả đi khơi khơi vậy chớ? Thường ngày nếu lúc đi mò cá mà lỡ để sẩy mất một con nào, chắc Hận sẽ tức tối lắm, vì nó rất sát cá, bắt cá rất giỏi. Nhưng với đàn cá kia thì lại là một câu chuyện khác. Đó là một gia đình cá, Hận ăn không nỡ. Đến mấy con cá lóc con kia còn có đủ đầy cá tía, cá má (Hận tự gọi cho hai con cá lóc bự), huống hồ chi Hận là thân con người. Vậy mà… Càng nghĩ, Hận càng khóc lớn hơn, hôm đó là lần đầu tiên Hận đi mò cá mà về tay không. Ai đó có hỏi, Hận tặc lưỡi: Xui!
18 triệu đồng là số tiền bạn đọc góp tặng, được chúng tôi trao cho Bình và người cậu 18 tuổi trước sự chứng kiến của lãnh đạo UBND xã Cự Nẫm hôm ấy, có lẽ chỉ giúp được cảnh ngặt nghèo trong giai đoạn ngắn. Vì phía trước Bình là cả một tương lai mồ côi, trơ trọi…
Trong ký ức của tôi, đứa nhỏ 5, 6 tuổi thường được A Má đưa đi chợ hồi đó, có bà bán gia vị ngoài chợ cũng là người Tàu, đầu tóc tém bạc như cước, bà ngồi trên cái sạp thiết lớn bán đủ loại gia vị mà hình như ngon nhất là cà ri. Tôi thấy người ta mua nhiều lắm có người mua gởi lên Sài Gòn nữa; gần đó là sạp trầu cau mà mỗi lần có cúng kiến hay đám giỗ người ta hay đặt, A Má tui thường tới đó mua cau mỗi lần cần xây mâm trầu, rồi có bà bán bánh tét, bánh ú tên Chu bà này bán ngon lắm bây giờ thì không biết còn không. Vô tới trong nhà lồng thì nóng lắm do chợ chủ yếu lợp bằng thiếc, có kê thêm vài tấm lấy sáng, dưới sàn chợ thì ẩm ướt hơi trơn nên đi phải cẩn thận, bên trong bán rất nhiều thứ phân khu vực cũng khá đa dạng, do lúc đó còn nhỏ nên tôi chỉ nhớ mỗi chỗ bán vải và bán giày dép là nhiều nhất thôi. Mà tôi nhớ chỗ đó cũng phải, vì hồi xưa không có quần áo may sẵn nên mỗi lần nhập học là mẹ dẫn tôi vô đó lựa vải để về may đồ cho kịp học, hay mỗi khi dép mà bị mất thì được cha dẫn vô tới chợ mua dép của bà thím quen nên tôi nhớ lắm. Mà ngộ là tôi đi học bị mất dép hoài mà không hiểu tại sao.
Ông Sallberg cho biết chưa có ước tính chính thức nào về giá trị các mẫu nghiên cứu nhưng cho biết tổn thất có thể lên tới hàng triệu USD.
Đây là bài thi khó nhằn nhất tại giải năm nay chỉ dành cho những mẫu xe được độ kỹ càng bởi không chỉ đòi hỏi kỹ năng điều tiết chân ga phanh bản thân chiếc xe cũng phải thật sự có “tố chất” mới có thể vượt qua những địa hình nhân tạo khó không tưởng như trong hình. Đây cũng là phần thi tốn sức “nài” và “chã” nhất trong 10 đường thi của giải. Tinh thần đồng đội của phần thi này cũng rất được đề cao.
8.28GB
Xem4.73B
Xem768.28MB
Xem95.64MB
Xem3.11GB
Xem993.85MB
Xem39.9623.12MB
Xem1.31GB
XemQuét mã để cài đặt
2025 04 05 King88 khám phá nhiều hơn
Bình luận của người dùngXem thêm
462tyboi
2025-05-23 15:55:36 link tại rikvip
11277win
2025-05-23 15:55:36 genvip
328xổ số 6/55
2025-05-23 15:55:36 Khuyến nghị
700tải game tá lả về máy tính
2025-05-23 15:55:36 Khuyến nghị